Thứ Năm, 4 tháng 11, 2021

ÂN NGHĨA (Thứ Sáu tuần 31 TN)

 



Có ông nhà giàu kia chuyên cho vay mượn nhiều. Một hôm sai Quản gia của mình sang làng bên cạnh để đòi nợ. Khi đi, người Quản gia hỏi:

 - Ngài có định mua gì về không?

 - Xem thứ gì nhà ta chưa có thì mua.

 Khi đến làng bên, Quản gia cho gọi dân đến bảo rằng: “Các ngươi nợ bao nhiêu, chủ ta đều cho cả”, rồi chẳng tính gì gốc lãi, đem đống văn tự ra đốt sạch.

 Khi trở về, Quản gia nói với chủ mình rằng:

 - Nhà ngài không thiếu thứ gì, có lẽ chỉ thiếu ơn nghĩa. Tôi đã trộm phép mua ở làng bên cho ngài rồi. Tôi chắc là đẹp ý ngài.

 Về sau, người giàu này sa cơ thất thế phải bỏ làng mà sang sống tạm bợ nơi làng bên cạnh. Vừa tới nơi, dân ở đây nhớ ơn xưa ra đón rước, Lúc này người giàu quay sang nói với quản gia:

 - Đó hẳn là cái ân nghĩa mà ông đã mua cho tôi ngày trước.

St.

 

Qua câu chuyện trên đây, thấy người quản gia có sự khôn ngoan và biết tính cái hậu về sau. Trong cuộc sống chúng ta cũng được Chúa ban cho sự khôn ngoan sáng suốt để lo toan trong đời sống mưu sinh. Nhưng đừng lạm dụng sự khôn ngoan để làm ăn bất chính, có mục dích xấu đó không phải là lẽ sống của người Kitô hữu?

 

Lời Chúa theo Thánh Luca hôm nay (Lc 16, 1-8). Chúa Giêsu dùng dụ ngôn: Người phú hộ khen người quản lý khôn ngoan…

“Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Tuy nhiên, Đức Giêsu không hề có thái độ tôn vinh hay chấp nhận hành vi bất chính của người quản gia này, nhưng ngang qua hành vi đó, Đức Giêsu muốn dạy các môn đệ và cho mỗi chúng ta rằng: phải khôn ngoan, biết nhìn xa trông rộng, biết tận dụng mọi cơ hội và biến cố để loan báo Tin Mừng, biết chuẩn bị cho tương lai, biến chúng thành những cơ may để gặp gỡ Chúa, ngõ hầu đạt được Nước Trời làm gia nghiệp.  



Phúc Âm: Lc 16, 1-8

“Con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một người phú hộ kia có một người quản lý; và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý đến và bảo rằng: “Tôi nghe nói anh sao đó. Anh hãy tính sổ công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không thể làm quản lý nữa”. Người quản lý thầm nghĩ rằng: “Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ”.

“Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: “Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm thùng dầu”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại năm mươi”. Rồi anh hỏi người khác rằng: “Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm giạ lúa miến”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi”.

“Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét