Chuyện kể lại rằng:
Ngày nọ, một thầy dòng mơ thấy mình đang đi
dọc theo bờ biển với Chúa. Ông nhìn xuống bãi cát, thấy có bốn dấu chân: hai của
ông và hai của Chúa.
Nhưng ông cũng nhận thấy có những đoạn đường chỉ có hai dấu chân. Và ông nhớ lại: đó là những ngày ông buồn khổ nhất và cực nhọc nhất. Ông bèn than thở với Chúa: “Lạy Chúa, Chúa đã nói với con là nếu con theo Chúa, thì Chúa sẽ ở với con luôn luôn. Nhưng giờ đây con thấy rằng, những lúc con chao đảo nhất, thì lại chẳng thấy dấu chân Chúa đâu. Con không hiểu tại sao Chúa lại bỏ con giữa lúc con cần Chúa nhất như thế?”
Nguồn: TGP SG.
Thật vậy, trong cuộc sống mỗi người chúng ta
cũng thế, khi gặp khốn khó cứ thầm trách Chúa: “sao Chúa để con khổ thế này, rồi
đâm ra suy nghĩ mông lung làm cho đức tin bị chao đảo hoang mang…”
Tin mừng thứ Ba tuần 13 TN hôm nay (Mt 8,
23-27): Các Tông đồ cũng rơi vào trạng thái như thế. Khi gặp bão giông biển động
dữ dội, đến nỗi sóng phủ lên thuyền, thế mà Chúa vẫn ngủ, chẳng quan tâm gì tới
cũng chẳng ra tay cứu giúp. Để các ông chèo chống một mình, cuống cuồng hoảng sợ.
Đến khi cầu cứu thì Chúa ra tay: “Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển
yên lặng như tờ”.
Phúc Âm: Mt 8, 23-27
“Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển, và biển yên lặng như tờ”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền, có các môn đệ theo Người. Và đây biển động dữ dội, đến nỗi sóng phủ lên thuyền, thế mà Người vẫn ngủ. Các môn đệ lại gần đánh thức Người dậy mà rằng: “Lạy Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!” Chúa phán: “Hỡi những kẻ yếu lòng tin! Sao các con nhát sợ?” Bấy giờ Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển. Và biển yên lặng như tờ! Cho nên những người ấy kinh ngạc mà rằng: “Ông này là ai mà gió và biển đều vâng phục?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét