Một ngày rất đẹp trời, tôi bắt gặp một người đàn bà dân tộc Thái, trạc tuổi 45. Chị xin gặp tôi có việc gấp. Tôi vui vẻ chào chị và mời chị vào phòng khách nói chuyện. Với vẻ mặt âu sầu và lo lắng của chị, tôi đoán ngay chị đang có chuyện buồn, và chị ta kể: thưa cha, như cha biết con là người dân tộc ngoại đạo, không phải là con chiên của cha, nhưng được mọi người xung quanh đây giới thiệu, mong cha thông cảm và tha lỗi cho con.
Tôi trấn an chị: không sao đâu, chị cứ nói. Tôi sẽ giúp chị
với khả năng của mình.
Ồ vậy con cám ơn cha. Con cứ sợ vào gặp cha sẽ bị nạt và
đuổi đi. Giờ con bớt lo lắng rồi.
Được tôi ngỏ lời như vậy, chị ta bắt đầu giãi bày: thưa
cha, năm nay gia đình con gặp khó khăn nhiều quá, vợ chồng bệnh tật triền miên,
con cái thì nheo nhóc mà còn ốm yếu suốt. Vì thế, dù ốm những con cũng cố gắng
đi ra thành phố làm thuê để kiếm đôi đồng để vừa chữa bệnh vừa góp chút ít cho
cuộc sống gia đình. Nhưng cha biết không, ra làm được mấy tháng con bị bệnh và
phải đi bệnh viện. Do chưa có tiền nên con phải vay nặng lãi hết 7 triệu và hôm
nay gần 7 tháng là hết 21,718,000 đồng. Con đã trả được 7 triệu tiền gốc, còn lại
là số tiền con phải trả là 14,718,000 đồng ạ. Giờ con cứ bị người ta gọi điện
thoại và hỏi nợ liên tục. Con không biết làm sao chỉ nghe nói đến cha là con
làm liều chạy đến nhờ cha giúp đỡ. Tôi nghe xong thấy thương chị và gia đình
quá.
Tôi nói chị cho cha 2 ngày để trả lời chị nhé. Sau đó chị
về với một niềm hy vọng. Còn tôi, tôi bắt đầu cầu nguyện với Chúa xem sao, tôi
có nhờ HĐMV giáo xứ đi xác minh. Suốt cả ngày hôm đó đứng ngồi không yên, cuối
cùng nhờ ơn Chúa giúp, tôi nhắn tin cho một chị ân nhân ở Mỹ trình bày sự việc
như trên? Chị ấy đồng ý ngay
Tôi chỉ biết thầm tạ ơn Chúa. Sáng hôm sau tôi gọi điện
thoại cho chị dân tộc và bảo cha đồng ý giúp chị trả sổ tiền đó nhé. Chị đi ra
ngân hàng cùng cha nhé. Thế là hai chúng tôi đi ra ngân hàng để làm thủ tục xoá
nợ. Tới nơi, tôi hỏi cô Văn phòng về tên tuổi của người phụ nữ đáng thương này
và sổ tiền nợ như thế nào. Được biết đúng sự thật như thế. Tôi nói ngay rằng
tôi sẽ trả nợ cho người này. Xin ghi biên lai xác nhận xoá nợ nhé. Lấy xong
biên lai, tôi trao cho người phụ nữ đáng thương và chào tạm biệt nhau từ đó.
Nguồn: conggiao.info
Câu chuyện trên, vị linh mục đã chạnh lòng thương người
dân tộc ngoại đạo diễn tả phần nào mà Lời Chúa dạy chúng ta hôm nay:
“Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ, vì
họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn” (Mt 9, 35 – 10, 1.
6-8)
Đức Giêsu quan sát và thấy dân chúng lầm than vất vưởng
như bày chiên không người chăn dắt và Ngài đã chạnh lòng thương đám đông này. Đức
Giêsu đã mời gọi các môn đệ ra đi thi hành cùng một sứ vụ như Ngài và đồng thời
trao ban cho các ông những quyền năng cần thiết để hỗ trợ việc rao giảng
“Các con đã lãnh nhận
nhưng không, thì hãy cho nhưng không”.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta cần có thái độ
như Đức Giêsu là phải có tình yêu thương, trách nhiệm và hết lòng phục vụ con
người cách vô vị lợi, không tìm lợi lộc, danh vọng thấp hèn cho mình, nhưng tất
cả để cho danh Cha được cả sáng và Nước Cha mau ngự trị.
Phúc Âm: Mt 9, 35 – 10, 1. 6-8
“Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đi rảo khắp các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn, Người liền bảo môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa”.
Và Người triệu tập mười hai môn đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ xua đuổi chúng, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Người bảo: “Các con hãy đi đến cùng chiên lạc của nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Hãy chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung, và xua trừ ma quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét